Bập bùng bếp lửa mùa đông
Tôi mỉm cười trước sự lo lắng của mẹ và lòng bỗng thấy lâng lâng hạnh phúc. Bao nhiêu năm trôi qua, trong mắt mẹ tôi vẫn là đứa con bé bỏng cần được yêu thương, bao bọc và chở che. Bếp mẹ đã đỏ sáng rực từ lúc nào rồi, từng ngọn lửa bập bùng lên tí tách. Cả một không gian ấm áp bao trùm, hai mẹ con thủ thỉ ngồi kể chuyện.
Căn bếp là nơi tôi nhớ nhất mỗi khi mùa đông ghé thăm. Trước đây khi gia đình tôi còn đói khổ, gian bếp nhỏ này chưa được cơi nới rộng rãi mà nó chỉ là một chái bếp nhỏ “nhà tranh vách nứa”. Chái bếp bồ hóng bám đen kịt bốn bề, gió thông thốc thổi, mưa dầm dề nhỏ giọt và nắng thì xuyên thấu. Tôi nhớ mỗi mùa đông về tôi hay lưu tới chái bếp quẩn quanh bên ngọn lửa hồng. Đó là những ngày mùa đông lạnh lẽo nhất, con người dường như không muốn bước chân ra khỏi giường, gió rít từng cơn như càng gieo vào nỗi sợ lạnh giá đảm khiếp. Thức dậy việc đầu tiên tôi chạy ù xuống gian bếp làm nóng cơ thể rồi mới ra thềm giếng rửa mặt. Tôi cứ ước khoảnh khắc ngồi bên bếp lửa là mãi mãi vì không muốn rời xa ánh lửa hồng. Và có nhiều lúc tôi thật ngây ngô khi ghen tị với mẹ, bởi mẹ là người lui ra căn bếp nhiều nhất, nhưng đâu biết rằng mẹ đã phải tất bật sớm hôm lo cơm nước cho chồng con. Tôi cũng nhớ rất nhớ những bữa sáng cả nhà quây quần bên bếp lửa nhỏ bên cạnh là nồi khoai, nồi sắn bở tơi hoặc đôi khi đơn giản chỉ là bát cơm nguội rang với tóp mỡ... Mặc kệ ngoài trời gió cứ thổi, ở trong chái bếp cả gia đình quây quần bên nhau, cùng nhau ăn sáng và trò chuyện rôm rả. Ba tôi vẫn thường đi kiếm củi gộc chất đầy gian bếp để phòng trời lạnh, trời mưa đặng cả nhà có cái còn nấu ăn. Ba kể chuyện ngày xưa ba theo nội đi vào rừng đốn từng khúc củi mang ra chợ bán đong gạo. Mùa đông khiến cho đôi chân của ba thâm tím, khô và nẻ toác như ruộng tháng mười. Có những lần lạnh quá ba và mọi người phải dùng củi khô nhóm lấy đốt ở bìa rừng để sưởi ấm. Hong được chút ấm lại tiếp tục đi kiếm củi, làm việc không ngưng nghỉ. Gian bếp nhà nội chẳng bao giờ thiếu lửa bởi củi ba mang về chất đống. Ba cười, hồi đó khổ cực nhưng lại thấy vui biết nhường nào. Mỗi sáng mùa đông ngồi trong góc bếp cứ nấn ná mãi và ước giá như không phải di chuyển ra phía trời đang lạnh giá. Và những ngày cuối tuần, ngày nghỉ có lẽ là ngày khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Tôi được tự do với bếp lửa, được khời than, được đưa củi và chuyện trò với bếp.
Thấm thoát vậy mà cũng hơn hai thập kỷ trôi qua. Gian bếp ngày xưa được ba tôi cơi nới thành một nơi sạch sẽ và tươm tất. Không còn bếp củi nữa, thay vào đó là bếp gas, bếp điện. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ luyến nhớ cái gian bếp cũ, nơi khói củi hăng xè cay mắt, nơi tôi thường lui tới mỗi khi mùa đông ghé qua. Và lòng thật bình yên biết nhường nào mỗi khi nghĩ về bếp lửa mùa đông. Tôi thấy mình như được chính ngọn lửa năm xưa ủ ấm, thắp lên không biết bao nhiêu là niềm hy vọng.
Nguyễn Văn Chiến